Thursday, November 17, 2016






CHÍNH MI !!!

Chính mi bán nước Chí Minh ơi
Chính mi cõng rắn cắn nòi Việt Nam
Chính mi gây cảnh tương tàn
Nồi da nấu thịt ngập tràn máu xương


Gây bao nhiêu cảnh tang thương
Muôn dân đồ thán nhiễu nhương khốn cùng
Giờ lịch sử sắp cáo chung
Đào mồ quật mả gian hùng Chí Minh …

Xà Lim Đà Lạt 1978


CHÍNH MI !!!

     SAU NGÀY MẤT NƯỚC, đi đâu nhìn lên tường cũng nhìn thấy hàng chữ đỏ lòm “Đời đời nhớ ơn bác Hồ vĩ đại” khiến nhức đầu nhức mắt ấm ức vô cùng. Được rồi mày “Đời đời... nhớ bác Hồ” thì tao “ Muôn năm, muôn năm … hận cáo Hồ”.

                                Hai tay còng số tám,
                                Chân cùm kiểu Liên Sô 
                                Đái ăn nằm một chỗ 
                                Muôn năm hận cáo “Hồ” ...

     Không phải chỉ riêng tôi mà hầu hết nhân dân Việt Nam cả ngoài Bắc lẫn trong Nam sau này đều bị ám ảnh bởi 3 chữ “Mình Chí Hô Hồ Chí Minh”, mở miệng ra là Các Mác là Lê Nin, là Bác Hồ vĩ đại, là chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại mà tôi cứ nghĩ là “rồ dại”, sống mãi trong sự “thất nghiệp” của chúng ta! Tự nhiên tôi nhớ tới lão tướng Phan Khôi trong Nhân văn Giai phẩm năm nào. Phải rồi Chính mi, chính mi Chí Minh ơi:

                  Chính mi bán nước Chí Minh ơi
                  Chính mi cõng rắn cắn nòi Việt Nam
                  Chính mi gây cảnh tương tàn
                  Nồi da xáo thịt ngập tràn máu xương ...

                  Gây bao nhiêu cảnh tang thương
                  Muôn dân đồ thán thê lương khốn cùng
                  Mai này Cộng sản cáo chung
                  Đào Lăng quật mộ gian hùng Chí Minh!

     Sau khi xử án chúng chuyển anh em chúng tôi về trại Đại Bình. Chúng tôi bị đưa vào dãy xà lim mới xây cất hết sức kiên cố mà chúng tôi thường gọi đùa là Tứ giác đài. Tiêu chuẩn xà lim kỷ luật là nhà nước “no” cho mỗi tháng 7 kí lô thực phẩm gồm cả gạo mốc mủn lẫn khoai lang, bắp, khoai mì mốc meo lên màu chạy chỉ đen có, xanh có xen lẫn vàng khè thì làm sao mà “lo” cho được? Làm sao có thể thưởng tượng được là trong tận cùng đau khổ, trong cái tận cùng của đáy địa ngục nơi mà “Mười người chết bảy còn ba, chết hai còn một mới … ra khỏi tù!” thế mà sống sót được cũng là một sự nhiệm màu! 

     Chuyện kể hơi “mất vệ sinh” một chút nhưng cũng xin viết ra cho vui. Số là, những ngày mới vào xà lim là lo mọi chuyện trên đời kể cả việc đi vệ sinh lấy gì mà lau đây. Mình là người văn minh lịch sự mà nên chỉ có cách lấy răng xé cổ tay áo mà là áo cũ mới được chứ áo mới thì thông cảm đi. Thế nhưng mấy ngày sau, cả tuần rồi 2 tuần mới đi “Tham quan lăng Bác” là chữ anh em tù thường dùng vì quá căm thù nên cũng thông cảm. Lý do thật đơn giản là mỗi tháng chỉ có 7 ký lô gram thực phẩm, tính ra mỗi bữa chưa được lưng chén nhỏ thì ăn bao nhiêu tiêu hoá hết lấy gì mà thải ra mà nói ngọng kiểu dân địa phương ở miền Bắc là “no” với không “lo”...

     Viết đến đây tôi lại nhớ tới chuyện K’ Breo hồi còn nằm xà lim “Tứ giác đài” ở Đại Bình mà cười ra nước mắt. Chúng tôi 5 người nằm ngửa chờ chờ trong xà lim, hai chân bị cùm bằng chiếc cùm gỗ, kiểu cùm thời Trung cổ với 2 thanh gỗ trên dưới mỗi thanh dầy 20 cm, có khoét 2 lỗ nhỏ vừa sát với cổ chân bình thường nên ai chân to thì tha hồ mà khốn nạn. Thế rồi, mọi việc cũng qua đi, một thời gian chân teo lại thì vừa tuốt tuồn tuột ... khỏi lo. Khốn một nỗi, thời gian đầu mới cùm bị ngứa ngáy vô cùng, ấm ức vì cựa quậy không được nhưng ngứa quá thì cũng phải ráng mà nhúc nhích một chút. Đặc biệt của loại cùm này là hễ cử động nhúc nhích là bị trầy sát chảy máu làm lở lói khiến cả phòng ngửi thấy mùi tanh. Sở dĩ phải nằm ngửa chờ chờ vì 2 lỗ cùm cách nhau hơn nửa thước nên 2 chân banh ra, không bao giờ nằm nghiêng được gần bảy năm trời. Thế nên kẻ hèn này mới xuất khẩu thành thơ nhưng không phải “xuất” một lần đâu mà gần 7 năm sau mới ra mấy câu thơ con cóc “Bẩy năm mơ giấc ngủ nghiêng, ngày qua đêm tới xích xiềng cùm chân” đó quý vị ạ.

     Số là mấy hôm nay cứ nghe K’Breo nó kêu “Anh Hai, ai đi tham quan lăng Bác không đậy nắp sao mà thúi quá!”. Mỗi lần đi tham quan chúng tôi phải lấy 2 tay chống xuống sàn xi măng, anh bạn tù bên cạnh lấy tay đẩy cái hộp gỗ vuông mỗi bề 30 cm vào, bên trong đựng mọt cưa, cố gắng ngồi lên trên rồi tha hồ mà “làm thơ” xong rồi kéo ra đậy nắp lại. Quý vị thử xem có tưởng tượng nổi không nào? Thế mà, chúng tôi sống nhờ cái hộp phân trộn lẫn với mạt cưa đó. Hồi đó chúng tôi được vinh hạnh ngày ngày 2 lần cơm canh “Đại Dương” thì cụ Phạm Xuân Thái trước lo việc vệ sinh lấy thùng phân ra rồi đổ mạt cưa vào đem vào. Mỗi lần chỉ khoảng 5 phút là xong, khi bọn cán bộ trực trại ra rồi thì anh em vội mở nắp thùng phân ra, bơi móc dưới lớp mạt cưa lấy ra một khúc mì "Đầu thừa đuôi thẽo" dài khoảng 3-5 cm dính đầy mọt cưa lẫn “phân” chia nhau mỗi người một miếng rồi ăn tươi nuốt sống, bất kể. Nói thế là quý vị hiểu rồi. Cụ Thái, một con người lý tưởng, tiên phong đạo cốt, gầy gò như khô mộc đại nhân và cao lỏng khỏng trước từng làm bộ trưởng Thông tin thời Tổng thống Ngô Đình Diệm. Ông cụ chắc nay đã thành người thiên cổ rồi nhưng tôi biết một điều là cụ rất vui và tin tưởng vào ngày chiến thắng Cộng Sản vì đã thấy anh em chúng tôi đứng lên chống Cộng sản. 

     Một buổi tối anh Đảo tự nhiên bị “thượng thổ hạ tả” vừa ói vừa đi cầu, chú Lựu lên tiếng báo cáo cán bộ có người đau nặng. Kêu gần khản cả tiếng mà chẳng thấy ma nào. Chúng tôi biết là chúng nó vẫn đứng đâu đó thôi, nếu thử trốn ra xem là nó bắn liền. Chú Lựu gào lên thì một thằng chèo mở cửa ra chửi chúng tôi “Địt mẹ chúng mày ai cho chúng mày ốm mà thuốc với men. Na lữa ông bắn bỏ mẹ bây giờ.”. Mấy anh em tức quá mình đau xin thuốc mà nó chửi ai cho mình đau, thật vô lý. Tôi bảo “Đóng cửa lại, nếu mai xảy ra chuyện gì thì cán bộ hoàn toàn chịu trách nhiệm. Cán bộ đừng ăn nói mất dậy như thế.”. 

     Không biết nó báo cáo thế nào mà sáng hôm sau tên Thái trực trại vào đánh chúng tôi. Hai chân bị cùm thò ra ngoài, nó lấy chân đạp xuống rồi cái chốt cửa bằng sắt đánh xuống mắt cá, lát sau nó lại đạp chân đánh vào con khoai. Cái kiểu đánh tra khảo, vừa đánh từ từ hỏi rồi đánh tiếp đau đớn vô cùng đến độ vãi đái ra, tức quá nước mắt trào ra. Tôi ngồi bật dậy thì nó lấy chân đạp thẳng vào ngực té bật ngửa xuống sàn cùm. Tôi thách thức la lớn “đồ vô nhân đạo” hi vọng nó tức đánh vùi cho mình xỉu cho nhẹ tội nhưng không xỉu được mới đau chứ!. 

     Mấy anh em lo vệ sinh đứng ngoài nghe thằng Thái đánh từng cái một theo lối tra khảo mà đau lòng chảy nước mắt. Tôi cắn răng chịu những cái đánh bằng chốt sắt cửa xà lim vào mắt cá, rồi con khoai. Hai chân sưng vù lên bầm tím mà tên Thái cán bộ trực trại còn cấm uống nước 3 ngày. Chúng tôi phải đái ra lấy tay thấm vào miệng cho đỡ cơn khát để còn lấy nước đái xoa bóp mắt cá con khoai. Ông cụ thấy tôi không chịu nhận khuyết điểm lớn tiếng với cán bộ tối hôm qua. Đợi khi tên cán bộ đi ra, ông cụ lau nước mắt nói vội với tôi: “Muốn lo đại sự ông phải biết uyển chuyển, linh động một chút. Đừng bao giờ lấy gươm báu mà chém bọn ruồi muỗi tôm tép này … ông chết đi thì ai lo đây, lúc đó ông là kẻ có tội chứ làm anh hùng gì chấp nhất gì với bọn tép riu này..!”.  Hai chân anh em tôi ai cũng sưng vù lên nhưng thật nhiệm màu cũng nhờ nằm cùm hai chân đi vớ dầy loại nhà binh nên không bị dập gãy gì. Cả tháng sau lấy tay ấn vào mắt cá như dẹp ra và còn thấy đau … Tôi còn nhớ cũng ở xà lim Đại Bình này còn có một ân nhân nữa là anh Yến, Phó Ty Thuế vụ Lâm Đồng và anh Liễn người Huế, y sĩ thiếu tá làm y tế trại đã nói nhỏ với tôi một câu ân tình: “Chừng nào có moi thì toi mới khai bệnh, chích thuốc nhé... Phạm Trần Anh!”. Tôi chợt hiểu và thâm tạ, vô cùng thâm tạ những quí nhân nơi tận cùng địa ngục này. 

     Trong xà lim gần 9 năm trời thì nói gì đến chuyện vệ sinh hay không, đại khái 9 năm không đánh răng đánh lợi gì cả, khoảng 1,2 tháng tắm rửa sạch sẽ một lần. Tha hồ mà thoải mái, thoải mái đến nỗi da mấy đầu ngón tay, đầu ngón chân do nằm trong bóng tối, không một chút ánh nắng mặt trời nên da mỏng dính, hơi gãi một chút là rướm máu liền. Đặc biệt phần da kế cạnh móng chân cứ ngày một dầy ra và thối kỳ lạ nên hấp dẫn mấy đồng chí dán kiến vô cùng. Có lần buổi sáng dậy, thấy hơi xót ở đầu ngón chân, cúi xuống thì thấy chỗ da đầu ngón chân đã vạt đi một miếng. Định thần cúi xuống nhìn cho rõ thì thấy rướm máu tươi, té ra mấy đồng chí dán thấy mùi hấp dẫn nên đến “chiếu cố” nhấm nháp thưởng thức thế thôi khiến tôi vừa cười vừa chửi: “Cha chả, chúng mày là loài sâu bọ tiếp tay cho Cộng Sản hành hạ chúng ông à!”.

     K’ Breo cứ kêu hoài, tìm mãi không hiểu vì sao có mùi “dễ ngửi” cho đến một hôm khoảng 2 tháng sau, cả xà lim được đi tắm và làm vệ sinh xà lim. Lúc làm vệ sinh hầm cầu, mở nắp ra thấy quá trời là mối. Tôi chợt hiểu té ra là mỗi chiều tối thỉnh thoảng có mấy chú mối bay vào, vô phúc cho chú mối nào bay gần K’ Breo là bị Breo chụp ấy đưa vào miệng sơi tái liền. Mấy chú mối này sau khi ăn no nê ở hầm phân bị nhét vào miệng nên chỉ mình K’ Breo thấy thối nhiều vì môi dính đầy phân!
     Bây giờ mới nghiệm ra là chuyện gì trên đời này mình tính nhưng thành bại đều do ý trời hết. Chúng tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho một cuộc vượt ngục sau mấy năm trời nghiên cứu tính toán. Chú Lựu bị cùm 1 chân, nằm sát cửa ra vào được giao nhiệm vụ thủ sẵn một cục xà bông, đợi khi nào tên cán bộ trực trại vừa mở cửa phòng thì ngồi dậy thò tay qua song sắt lấy chìa khóa đút vào cục xà bông lấy mẫu  liền. Xong rồi phải lau sạch chiếc chìa khóa cấp tốc nhét vào lỗ khóa trong chớp mắt. Lấy mẫu xong bỏ vào trong hũ phân để người anh em ở ngoài tìm cách đem ra ngoài làm chìa khóa xong rồi gửi vào trong xà lim cũng qua thùng phân đó. 

     Tất cả đã sẵn sàng và hẹn nhau chờ trời đổ trận mưa đầu mùa là cả 4 phòng xà lim quyết định “du lưu” liền, chấp nhận đánh đổi cuộc đời cho số mệnh rủi may nhưng một buổi sáng, mưa đâu chưa thấy thì được lệnh dọn đồ chuyển trại. Tôi đưa mắt ra hiệu và vội vàng đẩy bao hành lý cá nhân đựng đầy đủ lương khô chuẩn bị cho cuộc vượt trại sang cho K' Briu nằm bên cạnh.  Mấy tháng sau, trong trại tù Z 30A nghe tin mấy anh em Thượng đã vượt trại, ra được ngoài rồi nhưng mấy ngày sau bị bắt lại trong rừng sâu do quá kiệt sức vì bị cùm còng lâu ngày. K' Briu bị bắn chết, K'Jip và 3 anh em nữa bị bắt. Anh em quen đi rừng mà còn bị kẹt huống chi thư sinh chân yếu tay mềm như tôi thì làm sao mà vượt thoát được, chắc là bỏ mạng sa trường đâu đó rồi. Nhắc lại chuyện cười ra nước mắt này lòng tôi xốn xang khi nghe tin chú em nó bị bắn chết khi vượt ngục. Thấy tội nghiệp nhưng cũng thấy như thế mà hay còn đỡ khổ hơn là bị bắt lại, bị tra tấn và cùm chân tay “mút mùa lệ thủy” sống thoi thóp ngắc ngoải trong xà lim nơi tận cùng địa ngục trần gian này … cho đến chết!

No comments:

Post a Comment